Tác giả: Không Huyền Bạch Chỉ
Thể loại: Đồng nhân Ma đạo tổ sư, đoản văn, đam mỹ
CP: Tiết Dương x Hiểu Tinh Trần
Phần mềm chuyển ngữ: Quick Translator, Google Translate
Bản dịch chỉ đảm bảo chính xác 70%
Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác hoặc sử dụng vào mục đích thương mại.
Chủ nhà ship Tiết Hiểu. Ai anti Tiết Dương hay CP Tiết Hiểu thỉnh click back.
Xin cảm ơn!
——
Trời bên ngoài âm u, lạnh đến khiến người ta run sợ.
Tiết Dương ở trong phòng bọn hắn, đi tới đi lui, nếu ngươi nghĩ hắn đang tùy tiện đi lại, vậy thì ngươi nhầm rồi, hắn là đang bị kẹt ở đây.
“Gặp quỷ, chuyện gì thế này?” Tiết Dương có chút tức giận, tay phải nắm chặt, hung hăng nện tường, thanh âm rất vang, hắn lại càng phiền não, thét lên, “Hiểu Tinh Trần, đạo trưởng, ngươi có ở nhà không, này, xú nha đầu, có ở đây không?”
Người quen từ trong sương mù đi tới, mang theo nụ cười nhàn nhạt, điều này càng khiến Tiết Dương thêm chắc chắn, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, người kia sẽ không bao giờ cười với hắn như thế, cũng sẽ không có ánh mắt sáng ngời.
“A Dương.” Y gọi tên hắn, đó là hi vọng xa vời cuối cùng của hắn.
Đạo trưởng cứ như vậy đứng trước mặt hắn, nhẹ khẽ vuốt vuốt gò má hắn, rồi ôm Tiết Dương vào lòng: “Hôm nay sao lại tỉnh sớm vậy?” mang theo giọng nói phảng phất trước sau như một.
Tiết Dương được ôm cũng nở nụ cười, lần nào cũng chỉ có trong mơ, người này mới dùng vẻ mặt ôn hòa này nhìn hắn, hắn kéo tay áo y, đòi kẹo, có lẽ là bởi biết người này sẽ không cự tuyệt.
Trong mơ kẹo không có mùi vị, nhưng Tiết Dương vẫn ăn rất thỏa mãn.
Mái tóc mềm mại cọ cọ má Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương khẽ tựa vào vai Hiểu Tinh Trần, hắn nói: “Đạo trưởng, ngươi đáp ứng ta rất nhiều chuyện, ngươi đều chưa làm được a.”
Đột nhiên, mọi thứ đều thay đổi.
Người kia rút bội kiếm, đặt bên cổ y, tất cả phát sinh trong nháy mắt, y bắt đầu khóc, hai hàng huyết lệ rơi vào trên mặt, thoạt nhìn rất đáng sợ.
“Tha cho ta đi, Tiết Dương.” Y nói, tuyệt vọng hít thở không thông, “Xin ngươi, tha cho ta đi.” Kiếm cứa vào cổ, thấm ra tia máu.
“Không được!” Tiết Dương sợ hãi kêu, hắn đã nghĩ muốn đoạt lại kiếm của y, lại thất thủ, người kia chết ngay trước mặt hắn. Máu tươi ấm áp nhuộm một thân, khiến hắn không nhịn được run rẩy.
Ác mộng vẫn luôn quấy nhiễu từ mười năm trước.
Hắn ôm lấy thi thể người kia, thi thể của y rất lạnh, tay y lại lạnh hơn, lạnh đến tận xương tủy, hắn từng lần một gọi tên người kia, nhưng không có ai trả lời.
Bóng tối bao trùm, tỉnh mộng.
Tiết Dương ngơ ngác từ trên giường đứng dậy, còn chưa tỉnh mộng hắn đưa tay sờ tỏa linh nang mang theo bên người, chốc lát an tâm.
Nhìn ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc bao trùm Nghĩa Thành, thoạt nhìn rất thần bí, Tiết Dương đột nhiên nở nụ cười, chỉ cần người đó mau tới, người kia có thể giúp hắn chữa linh hồn Hiểu Tinh Trần, hắn đem tỏa linh nang dán tại ngực, càng nắm chặt.
Hắn cúi thấp đầu, lại cố chấp, vẫn không rơi nước mắt.
Advertisements